Muoivaanhsang.vn – Một buổi chiều những ngày giãn cách xã hội ở Hội An, tôi dạo bước đến bên bờ sông Hoài, quan sát nhịp sống phố cổ giữa mùa covid. Bất chợt, hình ảnh hai bên bờ sông khiến tôi nhớ đến câu hát: “Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…”.
Trước mắt tôi là hình ảnh các bạn trẻ đứng hai bên bờ sông, í ới trò chuyện với nhau, tiếng nói vọng qua lại giữa đôi bờ, họ hỏi thăm nhau tình hình sức khỏe và đời sống. Phút chốc, tôi bỗng cảm thấy ấm áp lạ lùng. Bởi lẽ chuyện như thế này sẽ chẳng bao giờ xảy ra nếu như không có sự xuất hiện của covid…
Bên kia sông là khối phố An Hội thuộc phường Minh An, khu vực đang bị phong tỏa vì có người bị lây nhiễm, nội bất xuất ngoại bất nhập. Nhưng nhịp sống của người dân bên đó không vì thế mà dừng, chiều về là bà con đi bộ, đạp xe, tập thể dục ven sông…
Tôi cũng có người thân ở đó, nên lặng lẽ đứng nhìn về bên ấy, chỉ bước qua một cây cầu bắc ngang sông chừng hai ba chục mét là tới, nhưng nay bỗng xa quá. Bài hát ‘Đôi bờ’ bỗng vang lên trong tâm trí tôi: “Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…”.
Câu điệp khúc này trong bài hát được lặp lại 4 lần xuyên suốt cả bài, có lẽ nhằm truyền tải tinh thần lạc quan, quyết tâm về sự tái hợp… Nghĩ về đôi bờ sông Hoài của phố Hội, tôi cũng có một niềm tin tương tự. Phải, “đôi bờ đâu cách xa” và tình người nơi dải đất miền Trung này lại sẽ được thắt chặt, nối liền sau những ngày đại dịch.
Yêu Hội An, bạn sẽ cùng tôi cầu nguyện cho rẻo đất miền Trung nhỏ bé này, và cả người dân nơi đây?
“Nên bây giờ còn có ba điều nầy: Đức tin, hy vọng, tình yêu thương; nhưng điều cao trọng hơn cả là tình yêu thương” (I Cô-rinh-tô 13:13)
Minh Tran
(Ảnh: Duy Minh, Baoquocte)