Gia đình chán nản, bỏ mặc, thầy cô thậm chí coi chúng là gánh nặng, đồ bỏ đi… Tưởng chừng chúng hết hy vọng thì một ngày nọ, có cô giáo mới tới tình nguyện làm chủ nhiệm lớp này.
Khác với suy đoán của bọn trẻ, ngày đầu tiên nhận lớp, cô không hề quát nạt, chỉ dịu dàng nhìn chúng một lượt rồi cất tiếng: “Để cô kể các em nghe về quá khứ của 3 người đàn ông: Người thứ nhất rất bê bối, ngoài vợ còn có 2 người tình, hút thuốc nhiều, uống 8-10 ly rượu/ngày. Người thứ hai 2 lần bị đuổi việc, tối nào cũng uống rượu; từng dùng thuốc phiện khi còn là sinh viên. Người thứ 3 là anh hùng chiến tranh. Ông ăn chay, không hút thuốc, rượu bia không màng tới; thời thanh niên chưa từng phạm pháp hay bê bối tình ái. Cô hỏi cả lớp, trong 3 người, ai sau này cống hiến nhiều nhất cho nhân loại?”.
Những đứa trẻ đồng thanh chọn người thứ 3, nhưng câu trả lời của cô giáo khiến lũ trẻ chết lặng: “Cô biết chắc các em sẽ chọn người thứ 3, vì nghĩ chỉ ông ta mới có thể có ích cho xã hội. Nhưng các em đã sai. Ba người này đều nổi tiếng trong thế chiến thứ 2.
Người thứ nhất là Franklin Roosevelt, tuy khuyết tật nhưng ý chí kiên cường. Ông được bầu làm Tổng thống Mỹ suốt 4 nhiệm kỳ liên tiếp. Người thứ hai là Winston Churchill, vị Thủ tướng tài ba trong lịch sử nước Anh. Và người thứ 3 chính là Adolf Hitler, một con quỷ phát-xít đã cướp đi sinh mạng của hàng chục triệu người vô tội, đặc biệt là dân Do Thái.
Các học sinh chết lặng, không thể tin nổi những gì chúng vừa nghe. Cô giáo tiếp: “Những điều cô vừa kể chỉ là quá khứ của họ, còn thành quả, sự nghiệp là sau khi họ rời khỏi quá khứ. Cuộc sống các em chỉ mới bắt đầu. Vinh quang hay tủi nhục trong quá khứ chỉ chỉ là quá khứ. Nhưng cái đại diện cho một người chính là hiện tại và tương lai. Hãy bước khỏi bóng tối của quá khứ, bắt đầu làm lại từ hôm nay, cố gắng làm tốt nhất những việc các em mơ ước. Cô tin các em sẽ trở thành những người xuất chúng”.
Thật vậy, về sau rất nhiều người trong số họ đã trở thành những người thành đạt, nổi tiếng trong cuộc sống. Người là bác sĩ tâm lý, người là quan tòa, người là nhà du hành vũ trụ… Trong số đó có Robert Harrison – cậu học sinh bé nhất nhưng quậy phá nhất lớp – trở thành Giám đốc tài chính ở phố Wall.
Đừng bao giờ ngừng hy vọng, dừng yêu thương, dừng cố gắng. Bởi hôm qua đã là quá khứ, ngày mai là một bí mật, còn hôm nay là một món quà! Đó cũng là lý do tại sao trong tiếng Anh, ‘Present’ vừa nghĩa là hiện tại, vừa là món quà.
Mỗi ngày là một khởi đầu mới mẻ, còn vinh quang hay tủi nhục của hôm qua là dĩ vãng. Quá khứ nói cho người khác biết bạn từng như thế, nhưng chính hiện tại và tương lai mới cho biết thực sự bạn là ai.
Nên đừng bao giờ hạ thấp mình bằng cách so sánh với người khác. Đừng đặt mục tiêu của mình dựa vào những gì người khác cho là quan trọng. Chỉ bạn mới biết được thế mạnh hay những gì tốt nhất của mình. Đừng để mọi thứ vuột khỏi tầm tay bằng cách cứ chôn mình vào quá khứ, ép mình vào tương lai. Hãy sống cho hiện tại, lúc này, ở đây. Hướng về phía mặt trời bạn sẽ không nhìn thấy bóng tối.
Cũng hãy nhớ dù người khác đánh giá bạn tệ hại thế nào, hãy tin cuộc sống này kỳ diệu, đẹp đẽ. Và bạn là một tạo vật kỳ diệu, đẹp đẽ của Đức Chúa Trời. Vậy, để tận hưởng tương lai, hãy chấp nhận sự tha thứ của Chúa với quá khứ.
Lời Chúa chép: “Vậy, nếu ai ở trong Đấng Christ, người ấy là tạo vật mới” (II Cô-rinh-tô 5:17)
Khương An viết lại
(Ảnh: VNExpress, Winstonhurchill.org, The History Chanel, ZDNET, Pixabay)