Mai tôi tròn 40, có được tình yêu mến, thương quý của rất nhiều người. Những người đi với tôi nhiều nhất trong hành trình 40 năm là ba mẹ, anh hai, chị dâu, các em, em rể, em dâu, em thuộc linh và các cháu của tôi. Họ dốc đổ tình yêu thương lên tôi không biết bao nhiêu mà kể. Còn chồng và các con thì dĩ nhiên vẫn cứ yêu thương tôi nhiều nhiều, dài dài vì… trách nhiệm!
Anh chị em trong Hội Thánh cũng đã trót hứa yêu thương cô Mục sư! Anh chị em cùng niềm tin thì tôi ngã ở đâu, mệt chỗ nào cũng sẽ có người đưa tay ra đỡ mình dậy; và vì yêu nên lắng nghe, dõi theo, hỗ trợ và cầu nguyện. Tôi hạnh phúc cảm nhận được hết những điều đó.
️Nhưng xúc động hơn cả, hạnh phúc hơn cả, ý nghĩa hơn cả, đó là tôi đã biết Người yêu tôi nhiều nhất – Chúa Jesus. Tròn 40, trái tim con rung động vì tình yêu Ngài. Cám ơn Chúa đã yêu con, ở cùng, ban phước, dạy dỗ, uốn nắn, hướng dẫn, cầm tay con suốt mỗi chặng đường. “Chúa ơi! Con biết ơn Chúa nhiều lắm vì đã yêu con!”.
Bốn mươi năm trước
Bốn mươi năm trước, tôi đã được thai dựng trong lòng mẹ tôi. Đức Chúa Trời là Đấng đầu tiên biết điều đó. Tôi có tồn tại và được sinh ra hay không, ngoài Đức Chúa Trời ra, không ai biết chắc, kể cả ba mẹ tôi.
Cũng như bao nhiêu người trên thế giới này, tôi như một hạt cát nhỏ. Cho dù có cộng thêm bao nhiêu điểm cho sự lanh lợi, khỏe mạnh, tốt tính, ưu tú, gia cảnh tuyệt vời… thì chúng ta vẫn cứ nhỏ bé, như hạt cát giữa thế giới bao la, rộng lớn của Đức Chúa Trời. Và tôi, có thể đã cứ thế mà lạc giữa bao tỷ người…
Ai đã từng sống đều hiểu rằng chúng ta được sinh ra và rồi biến mất, không bao nhiêu người nhớ đến, biết đến sự tồn tại của mình. Tôi (anh hai và 4 đứa em) đã có thể biến vào vô tận trong căn nhà rách nát chỉ có bà và cháu ôm bụng đói ngủ qua đêm, có thể đã biến mất trên những chuyến xe kinh hoàng theo mẹ buôn hàng chuyến, có thể đã biến mất trong những lần khách đến bến xe ăn uống, nhậu xỉn rồi đánh đập, quăng đá sụp mái ngói rơi xuống chảy máu đầu khi quán chỉ còn hai chị em gái, đứa 16, đứa 13, có thể đã biến mất vì bị dòm ngó trong tuổi mới lớn ngủ ở góc chợ Cầu Muối đợi lấy trái cây lúc trời chưa kịp sáng, có thể đã bị biến mất theo bạn bè rủ rê, có thể đã biến mất trên bãi rác giữa đêm lạnh lẽo không thể vào phòng thuê vì quá hạn đóng tiền nhà bị chủ nhà thay khóa, cũng có thể đã biến mất vì những sự quay lưng hết lần này đến lần khác của những người xung quanh…
Gần đây, em út tôi trong một bài giảng, có nói: “Giữa những cảnh ấy, đã có một Đức Chúa Trời nhìn vào gia đình chúng tôi và nói: ‘Ta đã hoàn thành mọi việc thuộc về gia đình này’” (Thi Thiên 138:8)
Cảm tạ Chúa, thay vì bị biến mất không vết tích, tôi nay được nhớ đến sinh nhật không phải nhờ Facebook nhắc, nhưng vì dấu ấn sự sống của Chúa mà tôi mang theo suốt cuộc đời mình. Và tôi được nhớ đến cho dù bởi bao nhiêu người đi nữa, tôi vẫn biết rằng đó là chính vì ĐỨC CHÚA TRỜI ĐÃ NHỚ ĐẾN TÔI!
“… Con đã lạc mất giữa thế gian mờ tối
Bị lãng quên như chưa được nhớ bao giờ
Giữa hư vô, giữa vô tận con không ngờ
Chúa nhớ đến con từng giờ từng phút
Chúa chăm sóc con qua dòng đời nhiều khúc
Chúa chở che hết những lúc gian truân
Đến khi con nghe tiếng Chúa thật gần
Ngày có Chúa – ngày đời con thật sống…”
Thái Thanh Mẫn
(Hội Thánh Nguồn Sáng; Ảnh: Fb Esther Phan)