Muoivaanhsang.vn – Một buổi tối giữa những ngày giãn cách xã hội, tôi ghé thăm mấy anh em gác trực chốt chặn phong tỏa tại cầu An Hội, Hội An.
Gần 8 giờ tối, anh Nhân cảnh sát đang trực lấy nước mời khách. Phố đã lên đèn, vài bóng người loe hoe ‘chấm’ vào chỗ này chỗ nọ giữa bức tranh màu tối nhưng rộng lớn, bao phủ hai bên bờ sông Hoài.
Chúng tôi ngồi cách nhau 2 mét, chuyện trò dưới bóng đèn nê-ông thắp giữa cái lều dã chiến chắn ngang đầu cầu. Tiếng nhạc từ máy cát-xét một ngôi nhà nào đó vang lên nẫu ruột: “Buồn nào hơn đêm nay, buồn nào hơn đêm nay, khi ngoài kia bão tố đầy trời. Từng cánh lá cuốn gió rơi vào lòng đêm thâu…”
Tôi quay qua anh Nhân, đùa: “Bài này tên là ‘Xin thời gian qua mau’ đó. Anh có xin thời gian qua mau không?”. Anh Nhân hóm hỉnh, giọng Quảng Nam đặc sệt: “Qua trất cho rồi!”. Nhìn vào mắt anh, tôi phần nào hiểu được câu trả lời đó.
Anh Nhân tầm 40 tuổi, thiếu tá cảnh sát phường Minh An, Hội An, quê Đại Lộc, Quảng Nam. Anh kể: “Đại Lộc cũng đang lao đao vì dịch. Lo công tác ở đây nhưng cũng lo lắng quê mình”.
Anh kể anh có 2 cậu con trai, đứa lớn nhất được 10 tuổi, vợ anh là bác sĩ. Ca trực hôm nay kéo dài từ 5 giờ chiều đến 10 giờ tối, rồi anh về cơ quan nghỉ chứ không được về nhà thời gian này.
“Từ ngày 29/7 đến nay chưa được gặp vợ con, chỉ thấy nhau qua màn hình điện thoại. Vợ anh làm ở bệnh viện Hội An nên mùa này anh chị vất vả như nhau. Hai đứa con trai đang ở quê nội. Nếu chúng ở đây hai vợ chồng cũng chẳng có thời gian chăm sóc”.
Anh vừa nói vừa khẽ nhịp chân theo điệu nhạc vẫn tiếp tục vang vọng giữa đêm tĩnh mịch: “Ngày về ôi xa quá, cánh nhạn còn miệt mài…”
Hãy cùng tôi cầu nguyện cho Hội An, cho đất và người miền Trung những ngày này, bạn nhé. Thời gian sẽ qua mau, chắc chắn mọi sự sẽ tốt đẹp nếu chúng ta biết trông cậy vào Chúa, Đấng Tể trị, Đấng Yêu thương.
“Hãy trông đợi Đức Giê-hô-va; hãy vững lòng bền chí! Phải, hãy trông đợi Đức Giê-hô-va” (Thi-thiên 27:14)
Bài & ảnh: Minh Tran